Quê Mẹ

Lưu Đình Long
Về Thanh Hóa với tuổi thơ lẫm chẫm
Cá thu nướng qua cá nục kho nồi.
Nhớ mẹ lắm - Vàng con cá bống
Cháy trong chiều thèm quá đi thôi!


Đầu miền Trung quê của núi, của đồi
Nơi xích lại rừng gần kề với biển
Em đứng đợi dẫu nghìn đời lỡ hẹn
Sóng bạc đầu hòn Trống Mái thương nhau.


Đất quê mình ai có lạ gì đâu?
Núi Nưa thở để cá Kình phải sợ.
Thành đá dựng cho em vào giờ sử
Lá rừng Lam Sơn thư viết tụ sao trời.


Quả cà xưa cũ quá lâu rồi
Thấy mới lạ vị mềm đầu lưỡi
Nắm rau má vệ đường em hái vội
Bát cua đồng sóng sánh giọt mồ hôi.


Về xứ Thanh là sống lại một đời
Em bé bỏng anh thời trai trẻ
Dẫu có khổ vẫn là quê mẹ
Củ khoai vùi cháy suốt cả chiều đông.